
Anonymous
0
0
TOP 12 mẫu Viết truyện ngắn sáng tạo (truyện có yếu tố trinh thám) (2025) SIÊU HAY
- asked 4 months agoVotes
0Answers
0Views
Viết truyện ngắn sáng tạo (truyện có yếu tố trinh thám)
Đề bài:
Viết truyện ngắn sáng tạo (truyện có yếu tố trinh thám) (mẫu 1)
Tôi là một con cáo nhỏ rất thích đi chơi xung quanh khu rừng nơi tôi sinh ra. Hôm đó, trời nắng rất đẹp, tôi quyết định không chỉ đi ở gần ở khu mình sống nữa mà phải đi xa hơn. Bố mẹ tôi biết ý định của tôi đã dặn tôi:
- Con đi đâu thì đi nhớ quan sát thật kĩ kẻo gặp nguy hiểm.
Tôi đáp lại:
- Dạ con đã nhớ kĩ lời bố mẹ dặn.
Sau đó tôi rất vui vẻ đi thoăn thoắt đã tới khu rừng bên kia, nghe mọi người kể bên này thường tập trung nhiều loài động vật hơn trong đó có cả sư tử. Đi một đoạn tôi nhìn thấy một con hươu đang tất tả chạy qua, tôi liền gọi với theo hỏi:
- Anh Hươu ơi, anh đi đâu mà vội thế?
Anh Hươu ngoái lại đáp:
- Có một con sư tử già ngã bệnh, tôi đang đến đó thăm. Có nhiều bạn khác cũng đến đó, anh anh có rảnh thì đến đó nhé.
Sau đó anh Hươu chạy vụt mất. Cùng với đó tôi nghe tiếng phía xa có tiếng rên la đau đớn. Tôi đi theo đó để đến chỗ bác Sư Tử.
Đến gần cửa hang, tôi định vào nhưng nhớ lại lời bố mẹ dặn phải quan sát thật kĩ trước khi làm mọi việc. Tôi vểnh tai lên, thu lại chân trước vốn đã bước vào trong hang, rồi bước đi thong thả xung quanh sau đó leo tót lên cây cao ung dung ngồi ăn quả táo gần đó. Sư Tử nhìn thấy tôi lùi lại không bước vào mà lại leo lên cây, không nhịn được mà hỏi:
- Cáo ơi! Đã đến đây rồi, sao lại không vào?
Tôi bình tĩnh nhai nốt miếng táo và trả lời:
- Tôi chỉ nhìn thấy dấu chân mấy con vật bước vào, nhưng lại không thấy dấu chân đi ra, thế nên tôi sao dám bước vào?
Nói xong tôi nhảy vút xuống và chạy về hướng khu rừng quen thuộc.
Viết truyện ngắn sáng tạo (truyện có yếu tố trinh thám) (mẫu 2)
Vào một đêm mùa đông lạnh giá, tại thành phố nhỏ Riverton, những cơn gió thổi mạnh khiến các cành cây trơ trụi va vào nhau, tạo nên những âm thanh rùng rợn. Cảnh sát trưởng Thomas Hardy ngồi trong văn phòng ấm áp của mình, lơ đãng nhìn ra cửa sổ khi điện thoại đột ngột reo lên. Anh nhấc máy, giọng nói lo lắng của người trực ban vọng ra:
- Thưa sếp, có một vụ án mạng tại biệt thự cũ trên đồi Elm. Ông James Blackwood, chủ nhân ngôi nhà, được tìm thấy đã chết trong phòng làm việc của mình.
Thomas ngay lập tức đứng dậy, lấy áo khoác và vội vã lái xe đến hiện trường. Biệt thự trên đồi Elm là một ngôi nhà cổ, từ lâu đã gắn liền với những câu chuyện kỳ bí và rùng rợn. Khi đến nơi, anh thấy ngôi nhà được bao phủ trong một màn sương mờ ảo, ánh đèn lờ mờ hắt ra từ các cửa sổ.
Cảnh sát địa phương đã có mặt, họ chỉ cho Thomas vào phòng làm việc của ông Blackwood. Căn phòng rộng lớn, bừa bộn với hàng đống sách và giấy tờ. Trên bàn làm việc, ông James Blackwood nằm ngã ngửa, đôi mắt mở to vô hồn. Trên ngực ông là một con dao cắm sâu, máu chảy loang lổ.
Thomas bắt đầu điều tra xung quanh. Không có dấu hiệu xâm nhập từ bên ngoài, cửa sổ và cửa ra vào đều khóa chặt. Ai đó trong nhà có thể là hung thủ. Thomas yêu cầu tất cả người trong nhà tập trung lại: bà quả phụ Emily, con trai trưởng Peter, con gái út Lily, và quản gia lâu năm Mr. Smith.
- Tối qua mọi người ở đâu và làm gì? - Thomas hỏi, mắt lướt qua từng người.
Bà Emily, với khuôn mặt nhợt nhạt, nói:
- Tôi ở trong phòng mình, đọc sách. Tôi không nghe thấy gì cả.
Peter, vẻ mặt căng thẳng, đáp:
- Tôi ở phòng ngủ của mình, tôi đã đi ngủ sớm vì mệt.
Lily, ánh mắt lo lắng, nói nhỏ:
- Tôi ở thư viện, đang đọc sách.
Quản gia Smith, vẻ mặt điềm tĩnh, trả lời:
- Tôi ở nhà bếp, chuẩn bị một số đồ ăn khuya cho ông chủ.
Thomas biết rằng có điều gì đó không ổn. Anh quay lại phòng làm việc, tìm kiếm thêm manh mối. Trên bàn, anh phát hiện một lá thư nửa cháy dở trong lò sưởi. Nội dung thư nói về một khoản nợ lớn mà ông Blackwood đang phải đối mặt. Một người nào đó đe dọa sẽ lấy đi mọi thứ của ông nếu không trả nợ.
Thomas trở lại phòng khách, ánh mắt sắc bén:
- Ông Blackwood đang mắc nợ ai đó rất lớn. Điều này có liên quan đến cái chết của ông. Ai trong số các vị biết về điều này?
Peter bước lên, vẻ mặt căng thẳng:
- Đúng, cha tôi có nói về việc này. Ông đang nợ một số tiền lớn từ một đối tác làm ăn cũ.
Thomas cảm thấy có điều gì đó còn ẩn giấu. Anh quyết định lục soát phòng của mọi người. Trong phòng của Lily, anh phát hiện một chiếc khăn tay dính máu được giấu kỹ dưới gối.
- Lily, giải thích về chiếc khăn này. - Thomas hỏi.
Lily bật khóc, thừa nhận:
- Tôi không giết cha! Tôi chỉ tình cờ phát hiện ra ông ấy bị giết khi đi qua phòng làm việc. Tôi hoảng sợ và vô tình dính máu vào khăn. Tôi sợ quá nên giấu đi.
Thomas vẫn còn nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng cụ thể nào. Anh tiếp tục điều tra và phát hiện một chi tiết quan trọng trong nhật ký của ông Blackwood. Ông đã có một cuộc gặp gỡ bí mật với một người không rõ danh tính, và họ đã tranh cãi kịch liệt.
Sau nhiều giờ điều tra và tìm kiếm, Thomas tìm thấy một chiếc nhẫn đặc biệt dưới gầm bàn làm việc của ông Blackwood. Đó là chiếc nhẫn của quản gia Smith. Anh ta bị gọi vào và không thể giải thích việc chiếc nhẫn của mình có mặt ở hiện trường.
Thomas cẩn thận hỏi:
- Tại sao chiếc nhẫn của ông lại ở đây, Mr. Smith?
Mr. Smith lúng túng, sau cùng cũng thừa nhận:
Vụ án đã được giải quyết. Mr. Smith bị bắt giữ, và sự thật đã sáng tỏ. Thomas rời khỏi ngôi biệt thự, cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng buồn bã. Ông James Blackwood đã phải trả giá cho lòng tham và sự phản bội, và gia đình ông sẽ mãi mãi không quên đêm kinh hoàng đó.