
Anonymous
0
0
Soạn bài Vịnh khoa thi hương | Ngắn nhất Soạn văn 11
- asked 2 months agoVotes
0Answers
0Views
Soạn bài Vịnh khoa thi hương (ngắn nhất)
Soạn bài Vịnh khoa thi hương ngắn gọn :
Phần đọc - hiểu văn bản
Câu 1 (trang 34 sgk Ngữ văn lớp 11 Tập 1):
- Nói về sự kiện: theo lệ thường thời phong kiến cứ ba năm có một khoa thi Hương sự kiện tưởng như không có gì đặc biệt, chỉ có tính chất như một thông báo một thông tin bình thường.
- Sử dụng từ “lẫn”: thể hiện sự ô hợp, hỗn tạp của kì thi này. Đây chính là điều bất thường của kì thi.
-->Hai câu đề với kiểu câu tự sự có tính chất kể lại kì thi với tất cả sự ô hợp, hỗn tạp, thiếu nghiêm túc trong buổi giao thời.
Câu 2 (trang 34 sgk Ngữ văn lớp 11 Tập 1):
Hình ảnh:
- Sĩ tử: lôi thôi, vai đeo lọ -> dáng vẻ luộm thuộm, nhếch nhác.
- Quan trường: ậm ọe, miệng thét loa -> ra oai, nạt nộ nhưng đó là cái oai cố tạo, giả vờ.
Nghệ thuật:
- Sử dụng từ láy tượng thanh và tượng hình: ậm ọe, lôi thôi.
- Đối: lôi thôi sĩ tử >< ậm ọe quan trường.
- Đảo ngữ: Đảo trật tự cú pháp “lôi thôi sĩ tử”, “ậm ọe quan trường”.
--> Sự láo nháo, lộn xộn, ô hợp của trường thi, mặc dù đây là một kì thi Hương quan trong của nhà nước.
--> Cảnh trường thi phản ánh sự suy vong của một nền học vấn, sự lỗi thời của đạo Nho.
Câu 3 (trang 34 sgk Ngữ văn lớp 11 Tập 1):
Hình ảnh:
- Quan sứ: Viên quan người Pháp đứng đầu bộ máy cái trị của tỉnh Nam Định được tiếp đón trọng thể.
- Mụ đầm: vợ quan sứ, ăn mặc diêm dúa, điệu đà.
--> Sự phô trương, hình thức, không đúng nghi lễ của một kì thi.
Nghệ thuật đối: Lọng >< váy, trời >< đất, quan sứ >< mụ đầm à Thái độ mỉa mai, châm biếm hạ nhục bọn quan lại, thực dân.
--> Tất cả báo hiệu về một sự sa sút về chất lượng thi cử, bản chất của xã hội thực dân phong kiến.
Câu 4 (trang 34 sgk Ngữ văn lớp 11 Tập 1):
- Tâm trạng thái độ của tác giả trước cảnh tượng trường thi: Ngao ngán, xót xa trước sự sa sút của đất nước. Thái độ mỉa mai, phẫn uất của nhà thơ với chế độ thi cử đương thời và đối với con đường khoa cử của riêng ông.
- Hai câu cuối như một lời nhắn nhủ các sĩ tử về nỗi nhục mất nước. Nhà thơ hỏi người nhưng cũng chính là hỏi mình.