
Anonymous
0
0
Bố cục Mãi mãi tuổi hai mươi hay, chính xác nhất - Kết nối tri thức
- asked 6 months agoVotes
0Answers
0Views
Bố cục Mãi mãi tuổi hai mươi - Ngữ văn lớp 10 Kết nối tri thức
A. Bố cục Mãi mãi tuổi hai mươi
Chia văn bản thành 2 đoạn
- Đoạn 1: Từ đầu đến “Bạn đi, mình không gặp được”: Nhân vật tôi nhớ lại những kỉ niệm bên gia đình, bạn bè quen thuộc.
- Đoạn 2: Còn lại: Những hi vọng của chàng thanh niên khi sắp thực hiện nhiệm vụ mới nơi chiến trường bom đạn
B. Nội dung chính Mãi mãi tuổi hai mươi
Văn bản kể lại những kỉ niệm đáng nhớ của nhân vật “tôi” khi rời xa quê hương, gia đình những người bạn thân yêu, thay chiếc áo trắng tinh khôi thành bộ quần áo xanh đầy lí tưởng và hoài bão.
C. Tóm tắt tác phẩm Mãi mãi tuổi hai mươi
Văn bản kể lại những kỉ niệm đáng nhớ của nhân vật “tôi” những ngày ở chiến trường bom đạn.
D. Tác giả, tác phẩm Mãi mãi tuổi hai mươi
I. Tác giả
- Nguyễn Văn Thạc (14/10/1952 - 30/7/1972) là liệt sĩ Quân đội Nhân dân Việt Nam,
- Tác giả cuốn Nhật ký "Chuyện đời" (hay còn được biết dưới cái tên "Mãi mãi tuổi hai mươi").
II. Tác phẩm văn bản Mãi mãi tuổi hai mươi
1. Thể loại: Truyện ngắn
2. Tóm tắt văn bản Mãi mãi tuổi hai mươi
Nội dung văn bản “Mãi mãi tuổi 20” là dòng nhật ký đầy chân thật, gần gũi và bình dị ghi lại một thời chiến tranh ác liệt, những dấu chân người lính đi qua những vùng quê yên bình.Xoay quanh cái nhìn đa chiều về cuộc sống, về đời, về những con người, về tình yêu đôi lứa gắn liền với tình yêu dân tộc. Trên hết làlý tưởng cách mạng của tác giả nói riêng và thế hệ thanh niên trẻ Việt Nam nói chung.
3. Giá trị nội dung văn bản Mãi mãi tuổi hai mươi
- Văn bản như một lời động viên, khích lệ cũng là nhắc nhở thế hệ trẻ về ý thức trách nhiệm của bản thân đối với cộng đồng, xã hội.
4. Giá trị nghệ thuật văn bản Mãi mãi tuổi hai mươi
- Giọng điệu trần thuật: tác giả sử dụng ngôi kể thứ nhất, chia sẻ những trải nghiệm, cảm xúc của bản thân, đem lại sự gần gũi, thân thuộc với bạn đọc
E. Đọc tác phẩm Mãi mãi tuổi hai mươi
2/10/1971
Nhiều lúc mình cũng không ngờ nổi rằng mình đã đến đây. Không ngờ rằng trên mũ là một ngôi sao. Trên cổ áo là quân hàm đỏ. Cuộc đòi bộ đội đến với mình tự nhiên quá, bình thản quá và cũng đột ngột quá.
Học bao lâu mà đã làm được gì đâu, đã sống được gì đâu? Chỉ còm cõi vì trang sách, gầy xác đi vì mộng mị hão huyền. Hai mươi tám ngày trong quân ngũ mình hiểu được nhiều điều có ích. Sống được nhiều ngày có ý nghĩa. Dọc đường hành quân, có dịp xem lại lòng mình, soát lại lòng mình.
Mình bắt đầu sống có trách nhiệm từ đâu, từ lúc nào? Có lẽ từ 9/3/1971, tháng Ba của hoa nhãn ban trưa, của hoa sấu và hoa bằng lăng nước.
Tiếng ai như tiếng chuông vàng
Còn tiếng này thì đúng là giọng anh Châu rồi, anh –Mộng Châu:
Anh yêu em lắm em ơi,
Đêm đẹp vô cùng, ta lắng nghe đất thở. Anh bạn nằm bên rọi đèn pin tìm gì, có
phải anh tìm con dế đang cần cù dạo bản nhạc đêm của Mi-khai-in Pri-sơ-vin (Mikhail Prishvin).