
Anonymous
0
0
Bài tập làm văn - Tác giả tác phẩm Ngữ văn 6 - Kết nối tri thức
- asked 4 months agoVotes
0Answers
0Views
Tác giả tác phẩm: Bài tập làm văn- Ngữ văn 6
Bài giảng Ngữ văn 6 Bài tập làm văn - Kết nối tri thức
I. Tác giả
- Rơ-nê Gô-xi-nhi (1926-1977) là nhà văn Pháp, chuyên sáng tác truyện tranh, viết kịch, làm phim.
- Giăng-giắc Xăng-pê (sinh năm 1932) là họa sĩ người Pháp , chuyên vẽ truyện tranh và tranh biếm họa.
II. Tác phẩm Bài tập làm văn
1. Thể loại: Truyện ngắn
2. Xuất xứ và hoàn cảnh sáng tác
- Bài tập làm văn trích trong Nhóc Ni - cô - la: những chuyện chưa kể, xuất bản lần đầu năm 2004.
3. Phương thức biểu đạt: Tự sự
4. Người kể chuyện:Ngôi thứ nhất
5. Tóm tắt tác phẩm Bài tập làm văn
Bằng nghệ thuật tự sự đặc sắc mang lại tiếng cười vui vẻ, triết lí sâu sắc, tác phẩm kể lại câu chuyện vui vẻ về việc hai người cùng muốn giúp Ni-cô-la làm văn kể về người bạn thân nhất nhưng vì mâu thuẫn mà không thể thực hiện được. Qua bài, Ni-cô-la nhận ra, bài văn mình phải tự viết thì mới có cá tính và độc đáo được.
6. Bố cục tác phẩm Bài tập làm văn
Gồm 3 phần:
- Phần 2 (Tiếp theo đến …ông Blê-đúc rất tức giận): Ông hàng xóm Blê-đúc muốn giúp đỡ bài tập làm văn.
- Phần 3 (Còn lại): Bài học Ni-cô-la rút ra được.
7. Giá trị nội dung tác phẩm Bài tập làm văn
- Trong học tập, hoạt động nhóm, trao đổi giúp đỡ nhau là điều cần thiết, tuy nhiên viết một bài TLV phải là hoạt động cá nhân, không thể hợp tác như làm những công việc khác.
- Sống trung thực, thể hiện được những suy nghĩ riêng của bản thân.
8. Giá trị nghệ thuật tác phẩm Bài tập làm văn
- Lời kể chuyện có giọng hài hước, vui nhộn.
- Lời đối thoại của các nhân vật có nhiều sắc thái.
III. Tìm hiểu chi tiết tác phẩm Bài tập làm văn
1. Lí do mà Ni – cô – la nhờ bố làm bài tập
Có thế:
- Ni – cô – la vốn học yếu về môn văn, không tự tin khi làm bài.
- Đề văn hơi khó, Ni – cô – la cảm thấy chật vật.
- Trong học tập, Ni – cô – la thường có thói quen dựa dẫm, không tự lực….
Cho dù là lí do nào đi nữa thì việc nhờ bố làm hộ bài văn cũng là điều không thể chấp nhận được.
2.Cuộc trò chuyện của hai bố con
a) Thái độ của bố Ni – cô – la khi được con nhờ làm hộ bài tập văn.
- Cần thiết
- Chỉ làm giúp lần này thôi.
- Vì bố muốn thấu hiểu và làm bạn với con.
- Lời kể chuyện có giọng hài hước, vui nhộn.
b) Ai là người bạn thân nhất của Ni – cô – la
- Nếu không biết ai là người bạn thân nhất của Ni – cô – la mà bố hay ông Blê – đúc vẫn làm bài thì bài văn ấy nói về người nào chứ không phải bạn của Ni – cô – la.
- Không đáp ứng được yêu cầu của đề cô giáo giao.
- Cô giáo nhận ra bài văn đã viết về một nhân vật tưởng tưởng nào đó, chứ không phải nói về người bạn thân nhất của Ni – cô – la.
Không thể làm bài văn hộ con.
3. Bài học mà Ni – cô – la rút ra sau cuộc trò chuyện với bố
- Đồng ý với bài học mà Ni - cô - la rút ra được qua những gì đã xảy ra.
- Bài học này không chỉ đúng với Ni- cô – la mà đúng với mỗi chúng ta.
- Chỉ có làm bài bằng chính sức của mình, mới biết điểm mạnh, điểm yếu. Điểm mạnh phát huy, điểm yếu khắc phục.
Sống trung thực, thể hiện được những suy nghĩ riêng của bản thân.
BÀI TẬP LÀM VĂN
(Trích Nhóc Ni-cô-la: những chuyện chưa kể, RƠ-NÊ GÔ-XI-NHI và GIĂNG-GIẮC XĂNG-PÊ)
Bố đi làm đã về đến nhà, bố ôm mẹ, ôm tôi và bố nói rằng: “Giời ạ, sao mà một ngày làm việc ở văn phòng nó lại mệt mỏi đến thế không biết”, rồi bố xỏ giày păng-túp, bố vớ lấy báo, bố ngồi xuống ghế phô-tơi, còn tôi thì nói với bố rằng bố cần phải giúp tôi làm bài tập.
[…] Bố thật sự là rất khá. Bố bế tôi đặt tôi lên đầu gối, bố lau mặt cho tôi bằng cái khăn mùi soa to của bố, bố nói với tôi rằng bố của bố thì chẳng bao giờ giúp bố làm bài tập cả, nhưng mà bố thì khác, bố sẽ giúp, nhưng mà là lần cuối cùng. Bố tôi í à, rất là tuyệt!
Chúng tôi chuyển sang cái bàn nhỏ trong phòng khách.
- Xem nào, bố hỏi tôi, xem cái bài tập lẫy lừng này nó ra làm sao nào?
Tôi trả lời bố rằng đó là một bài tập làm văn, đầu bài là: “Tình bạn; hãy miêu tả người bạn thân nhất của em.
- Ồ, đầu bài ra hay, rất hay đấy chứ, bố nói, mà bố lại còn rất giỏi về tập làm văn chứ lị, các thầy giáo bố còn nói là có cả một Ban-dắc (Balzac) ở trong bố nữa kia.
Tôi không hiểu tại sao các thầy giáo bố lại nói thế với bố, nhưng đã nói thế thì chắc là phải oách lắm, cho nên bố mới có vẻ tự hào đến vậy.
Bố bảo tôi cầm lấy bút và bắt đầu viết.
- Phải bố cục một tí, bố nói. Trước tiên, ai là bạn thân nhất của con?
- Con có hàng đống bạn thân, tôi trả lời bố. Còn những đứa khác thì chẳng bạn bè gì sất
Bố nhìn tôi như thế là bố hơi ngạc nhiên một tí, rồi bố nói: “Rồi, rồi” và bố yêu cầu tôi chọn một đứa bạn thân nhất trong cả đống và ghi ra những đức tính mà tôi thích ở thẳng đó. Làm thế sẽ lập được dàn ý bài tập làm văn của chúng tôi, sau đó, viết sẽ rất dễ.
Thế là tôi bèn giới thiệu với bố thằng An-xe-xtơ (Alceste), cái thằng lúc nào cũng ăn luôn miệng và chẳng bao giờ bị ốm. Nó là thằng to béo nhất cả bọn, và nó rất là hay. Sau thằng An-xe-xtơ, tôi lại nói với bố thẳng Giơ-phroa (Geoffroy), cái thằng có hàng đống đức tính hay: bố nó giàu ơi là giàu và toàn mua cho nó đồ chơi, và Giơ-phroa thỉnh thoảng lại mang cho bọn bạn mượn rồi làm vỡ mất. Rồi cả thằng Ot-đơ (Eudes), cực khoẻ, và rất là thích đấm đá, nhưng mà chỉ đấm bạn bè thôi, bởi vì nó rất dát. Rồi còn cả thằng Ruy-phut (Rufus) nữa, như những đứa khác, cũng có rất nhiều đức tính: nó có một cái còi thổi nảy hột, và bố nó thì là cảnh sát. Rồi đến thằng Me-xăng (Maixent), chạy nhanh ơi là nhanh, và đầu gối thì vừa to vừa bẩn. Rồi đến thắng Gioa-chim (Joachim), không bao giờ muốn cho ai mượn gì, nhưng mà lúc nào thì cũng có hàng đống tiền trong túi để mua kẹo ca-ra-men mà ngậm; còn chúng tôi thì chỉ được chầu mồm nó. Rồi tôi ngừng lại, bởi vì bố tôi cứ tròn mắt ra mà nhìn tôi.
– Thế thì sẽ khó hơn là bố tưởng rồi đây, bố nói.
Có ai đó nhấn chuông cửa ra vào và bố đi ra mở cửa. Bố quay vào cùng với ông Blê-đúc (Blédurt). Ông Blê-đúc là ông hàng xóm rất thích gây sự với bố.
- Tôi sang với anh, ta làm một ván cờ nhé, ông Blê-đúc nói.
- Không được rồi, bố trả lời, tôi phải làm bài tập cùng với thằng bé.
Bài tập của tôi lại có vẻ khiến ông Blê-đúc hết sức quan tâm, và khi ông biết chủ đề bài tập làm văn của tôi, ông liền nói là để ông làm cho, và đảm bảo sẽ cực nhanh.
- Đừng cãi nhau nữa, ông Blê-đúc nói; cả hai người mà cùng làm thì càng nhanh hơn, hay hơn chứ sao.
Thế rồi ông ấy ngồi xuống cái bàn nhỏ cùng với chúng tôi, ông gãi gãi cái đầu, ông nhìn ngơ ngẩn ra phía trước, và ông nói: “Xem nào, xem nào, xem nào”, rồi ông hỏi ai là bạn thân nhất của tôi. Tôi đang định trả lời thì bố đã ngắt lời không để tôi kịp nói. Bố nói với ông Blê-đúc rằng hãy để chúng tôi yên, rằng chúng tôi không cần gì ông cả.
- Tốt thôi, ông Blê-đúc nói, tôi ấy à, tôi có bảo gì thì cũng chỉ là muốn cho con anh được điểm tốt hơn mà thôi, chả lẽ cứ lẹt đẹt mãi.
Điều này lại khiến bố phật ý.
Ông Blê-đúc rất tức giận.
[…] Tôi hiểu rằng bài tập làm văn của tôi thì tốt nhất là tôi tự làm một mình […] và tôi đã làm được một bài tập làm văn ra trò, trong đó tôi bảo rằng thằng Ác-nhăng (Agnan) là người bạn thân nhất.
[…] Tôi được điểm rất cao với bài tập làm văn ở trường, và cô giáo còn viết vào vở của tôi: “Bài viết rất cá tính, đề tài độc đáo”.
Chỉ có một vấn đề duy nhất là, từ cái bài tập làm văn về tình bạn, ông Blê-đúc và bố không nói chuyện với nhau nữa.